Thursday, 28 January 2010

Early in the morning, turn off the light and listen to lounge music


Không muốn học


...............................

I'm way into the nonsense artistic things I've found. Got sunk. Cannot go back to reality.

They taste buttery and look prepossessing I fall in love.

Mom said "don't act like an artist" and she also said "so you're saying you want to do arts then?". Those conversations were too intense to handle. But she knew I wanted to, and she still lets me do things I love until now.

I was supposed to take another path. I was just too ignorant and confused

Thursday, 21 January 2010

Speechless


For a long I haven't listened to such a beautiful piece of music.
She's left me speechless
I cried and I was speechless
Speechless
Speechless
Speechless
....

Lady GaGa is just phenomenal!

"">

Wednesday, 20 January 2010

..

[Deleted]

I've tried not to judge anyone but I am judging you guys, because I am heart-broken.

Tuesday, 19 January 2010

Leaving on a jet plane...



Đã thi xong 1 môn - cuối cùng thì câu trả lời Học chưa - Chưa học cũng đã được giải đáp.


Cứ mỗi khi bước vào khu cách ly, ngồi một mình ở đó, rồi đến lúc đi vào cổng lên máy bay, lòng lại trống rỗng và chuếnh choáng lạ kì. Đây không phải lần đầu tiên, lần thứ hai, nhưng cảm giác xa khỏi vòng tay yêu thương của mẹ và sự quan tâm của các bạn vẫn làm mình thấy bối rối...Mình bước đi bình tĩnh làm mọi việc như một cái máy, tận hưởng sự hay hay của việc đã quen thuộc với mọi quy trình từ khi lên máy bay đến lúc hạ cánh an toàn ở Manchester, lấy đồ bắt Taxi về kí túc xá. Trên máy bay mình cũng ngủ được nhiều hơn những lần trước. Sách vở mang theo để học nhưng kì thực không xem được nhiều lắm, cũng là lần đầu tiên mình thấy mệt mỏi và nhức chân đến thế trong suốt 6 tiếng ở Sing. Lúc ấy mới thấy cần cái giường đôi rộng thênh thang, chăn gối thơm mềm dễ chịu. Một lần nữa đi xa - sự thân quen này, có lẽ sẽ còn lâu mới có lại được - dù sao đây cũng là học kì cuối của cuộc sống sinh viên.

Sáng sớm 17.1, trời không còn tuyết và không rét như mình tưởng.

Năm nay lọ nước hàng không bị vỡ nữa. Giò chả mang sang ngon lành. Mình lại tìm cách học chơi với chính mình khi thời gian bây giờ trở thành thứ dồi dào nhất trên đời. Mình ước được ôm ba em, cuộn tròn trong chăn và ngủ tránh rét. Bie của mình có một mùi thơm không lẫn đi đâu được, ấm, và mềm. Bông sẽ nhẩy vọt qua hàng rào gỗ thấp lè tè và đi theo mình vào tận phòng còn Kie thì rít lên kêu gọi sự chú ý đến khản cả cổ....

Nhớ đến Nhóm Bạn, nhớ những cuộc đi chơi mà theo lời bọn nó là mình ép buộc. Hai hôm cuối cùng lượn lờ ở Hồ Tây, mình ngơ ngấn trước vẻ đẹp của chiều đông Hà Nội. Cái lạnh vắng của mặt hồ rộng mênh mong xen lẫn sự ấm áp vô tư của tình cảm bạn bè cùng những câu chuyện tâm linh thủ thỉ. Cuộc sống đẹp như thế đấy, cho dù ở đâu.....

Nhật kí tháng Một - The Greatest Moment of January

And My Mother's Daughter Just Turned 21!
4.1.2010


"Tháng 1 năm 1989, trước ngày trời trở gió mùa Đông Bắc, mẹ tôi, sau khi làm tất cả việc nhà, đi bộ ra nhà Hộ Sinh A lúc gần nửa đêm, rồi một mình trở dạ và sinh tôi vào rạng sáng ngày mùng 4. Hồi đấy bố tôi còn đi học ở nước ngoài. Sáng sớm hôm sau mẹ nhận tôi - bên ngoài quấn miếng tã rách còn chăn phải đưa trả bênh viện. Trời rất rét, mẹ cởi ngay áo ngoài khoác cho tôi. Ngày bé tôi ít tóc, đầu gần như trọc lốc nên khi được bế ra Bách Hóa Tổng Hợp chơi thì ai cũng khen là thằng bé này nhìn xinh giống con gái.

Suốt những năm sau đó, ngoài giờ làm chính ở cơ quan, mẹ tôi nhận việc làm thêm, và không nề hà bất kì việc chân tay nào. Mẹ đi xe đạp và nhà cửa khi ấy còn sơ sài nhưng mẹ vẫn chăm cho tôi ăn uống đầy đủ, ngon lành và mặc rất "diện". Càng lớn tính cách tôi càng "giống" mẹ, mẹ tôi là người mạnh mẽ, còn tôi ngang ngạnh, hay cãi. Tôi sợ nhất những lúc mẹ nói "con ngồi xuống mẹ muốn nói chuyện với con", cũng có lúc mẹ tôi nổi nóng - tôi bị đánh. Nhưng thực ra chẳng bao giờ đau cả, tôi chỉ buồn và hai mẹ con sẽ không nói chuyện với nhau mấy ngày.

Năm tôi đi học, mẹ không yên tâm để tôi sang một mình nên xin nghỉ làm đưa tôi đi. Khi mấy đứa tíu tít dắt nhau ra trường nhập học, mẹ tôi một mình ở kí túc xá, kéo vali ra Tesco mua đồ làm bếp và đồ gia dụng nhiều đủ để tôi dùng cả ba năm, rồi mẹ lại nấu cơm chờ bọn tôi về ăn. Buổi tối mẹ tự đi xe buýt về khách sạn. Lúc ấy mẹ cũng bắt đầu bị đau khớp, còn tôi đang ham vui và lơ ngơ chẳng biết gì. Khi lên máy bay quay trở về, mẹ tôi mới bắt đầu khóc vì nhớ con. Tất cả những lần sau đó tôi cũng đều bay một mình tuy bị bệnh sợ đi máy bay nặng. Ngồi trên máy bay những lúc toát mồ hôi vì căng thẳng, tôi lập tức nghĩ đến mẹ để lòng được nhẹ nhàng và bình yên.

Khi hai mẹ con xa nhau, ngày nào mẹ cũng nhắn cho tôi một tin trước khi mẹ đi ngủ để nói mẹ yêu tôi nhất trên đời hay dặn dò tôi ăn uống cẩn thận, nhớ mặc áo ấm. Đối với người khác tôi bình thường còn đối với mẹ tôi là con gái rượu, niềm tự hào, là chỗ dựa tinh thần và là người tiếp thêm nghị lực để mẹ tiêp tục phấn đấu. Đối với người khác mẹ tôi có thể là người khách quen hay đến mua hàng, nói chuyện vui vẻ xởi lởi. Còn đối với tôi mẹ là hạnh phúc, là người ấm áp nhất mà ngày nào tôi cũng ôm và thơm má, người vì tôi mà hi sinh quá nhiều, người làm việc thật giỏi và nấu ăn cực ngon, người gần gũi tôi nhất, người cho tôi có điều kiện ăn học, người dạy tôi sống hiếu thảo, tử tế.

Mẹ tôi để kiểu tóc không lẫn đi đâu được. Các bạn tôi gọi mẹ là Bác Ninh Xù.
Tôi chịu không thể nào dùng vài dòng chữ để kể về mẹ tôi. Tôi cũng nghĩ rằng trong cuộc đời không ai ca ngợi mẹ mình chỉ một lần. Bây giờ tôi sẽ dừng không viết nữa và sang nằm ôm mẹ xem TV để chờ đến đúng mười hai rưỡi đêm.

Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
Và mẹ em chỉ có một trên đời!

Hai mẹ con tôi yêu nhau nhất trên đời!"