
ôm qua cả nhà quyết định bày đặt nấu nướng, mình gọi là nghỉ giữa hiệp để chuẩn bị tinh thần chiến đấu nốt những môn cuối cùng vào tuần sau.
Đời sinh viên, trông thế mà đã hết .
Mới hôm nào bố mẹ còn hỏi nhau, bao giờ con mới vào lớp một. Sáu tuổi - hai mươi mốt tuổi - một quãng đường dài chan chứa không biết bao suy tư của bố mẹ. Con sẽ học cấp 1 trường nào, có được ăn ngủ tại trường không? Cấp 2 con muốn vào lớp chuyên văn, con nói vô tư như thế rồi chờ đợi ngày mẹ mang tin mừng về cho con. Lớp 9, con vấp lần đầu tiên, mẹ không ở bên. Cấp 3, con vấp lần thứ hai, nhìn bạn bè vào ngôi trường mơ ước để thấy trong lòng có chút gì hẫng hụt. Đại học, con làm quen với cuộc sống từ đầu. Hàng ngày cuộc sống đối với con không chỉ còn là ăn học. Nói cách khác, việc học nhiều khi bị con cho làm thứ yếu. Việc quan trọng nhất đối với con là sống, là lo cho từng bữa cơm hàng ngày, ngồi buồn bã nhớ gia đình, bè bạn. Khi vững vàng rồi con quay ra khám phá, lục lọi, tìm tòi, và từng cánh cửa cuộc đời cứ thế con mở ra với biết bao nhiêu va vấp. Con cuốn mình theo những sở thích, hoài bão, ước mơ, công việc...Những đêm nằm trên giường đeo headphone nghe nhạc, con suy nghĩ về gia đình và những mất mát con trải qua, con thương bố mẹ nhiều hơn, con muốn bay ngay về nhà, để cuộc sống con được bắt đầu yên bình trở lại như con chưa hề bước chân đi.
Những ngày này con đã quá quen với sự vui chơi nhàn rỗi. Một ngày của con bắt đầu khi con tỉnh dậy vào buổi chiều, nắng chiếu chan hòa vào giường ngủ. Con skype với mẹ khi mắt còn nhắm dở, chờ đợi mẹ hỏi sao suốt ngày thấy con nằm trên giường. Thời gian rỗi con nghe nhạc, tập đàn, xem phim, hát cả buổi tối, nhẩy múa, đi chợ, bày đặt nấu nướng, khi nào cả nhà rảnh rang bọn con lại ngồi cuộn trong chăn xem phim ma, hai đứa ngồi giữa sợ ma nhất hét rú rít, làm hai đứa còn lại chẳng sợ gì cũng giật mình theo. Những lúc dư dả mấy đứa kéo nhau đi mua sắm. Ngày xưa ở nhà con không bao giờ xin tiền mẹ, nhưng được mẹ cho thì sung sướng lắm. Bây giờ đi giữa bạt ngàn hàng hóa, những thứ trước khi không phải khi nào cũng mua được, lúc nào con cũng nghĩ sẽ mua cái này cái kia về cho mẹ. Giá như con có thể mang mấy va li về làm quà....
Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, con đã hỏi mẹ một câu: Mẹ có biết con muốn làm gì nhất không? Mẹ trả lời con, mẹ đã nói đúng. Đó cũng là lần đầu tiên con hiểu ra con thực sự muốn làm gì nhất trong cuộc đời, cũng là lần đầu tiên con dũng cảm nói ra với mẹ.
Mẹ bảo con hãy chơi cho thoải mái nốt những ngày này. Thời gia đã đi thì không bao giờ quay lại.
Chợt, con nhớ những ngày đi học cấp 1, cấp 2, cấp 3 kinh khủng. Con nhớ những ngày con còn bé, và suốt bao nhiêu năm con mặc đồng phục, chạy lên gác, quăng cặp sách vào phòng rồi ra bếp xem mẹ đang nấu món gì. Con nhớ, mẹ ơi!
Con đã đi một quãng đường dài, và với bố mẹ, khoảng thời gian nuôi con ăn học là không thể đông đếm.
Lễ tốt nghiệp này, con tin mẹ sẽ tự hào về con!