Đã thi xong 1 môn - cuối cùng thì câu trả lời Học chưa - Chưa học cũng đã được giải đáp.
Cứ mỗi khi bước vào khu cách ly, ngồi một mình ở đó, rồi đến lúc đi vào cổng lên máy bay, lòng lại trống rỗng và chuếnh choáng lạ kì. Đây không phải lần đầu tiên, lần thứ hai, nhưng cảm giác xa khỏi vòng tay yêu thương của mẹ và sự quan tâm của các bạn vẫn làm mình thấy bối rối...Mình bước đi bình tĩnh làm mọi việc như một cái máy, tận hưởng sự hay hay của việc đã quen thuộc với mọi quy trình từ khi lên máy bay đến lúc hạ cánh an toàn ở Manchester, lấy đồ bắt Taxi về kí túc xá. Trên máy bay mình cũng ngủ được nhiều hơn những lần trước. Sách vở mang theo để học nhưng kì thực không xem được nhiều lắm, cũng là lần đầu tiên mình thấy mệt mỏi và nhức chân đến thế trong suốt 6 tiếng ở Sing. Lúc ấy mới thấy cần cái giường đôi rộng thênh thang, chăn gối thơm mềm dễ chịu. Một lần nữa đi xa - sự thân quen này, có lẽ sẽ còn lâu mới có lại được - dù sao đây cũng là học kì cuối của cuộc sống sinh viên.
Sáng sớm 17.1, trời không còn tuyết và không rét như mình tưởng.
Năm nay lọ nước hàng không bị vỡ nữa. Giò chả mang sang ngon lành. Mình lại tìm cách học chơi với chính mình khi thời gian bây giờ trở thành thứ dồi dào nhất trên đời. Mình ước được ôm ba em, cuộn tròn trong chăn và ngủ tránh rét. Bie của mình có một mùi thơm không lẫn đi đâu được, ấm, và mềm. Bông sẽ nhẩy vọt qua hàng rào gỗ thấp lè tè và đi theo mình vào tận phòng còn Kie thì rít lên kêu gọi sự chú ý đến khản cả cổ....
Nhớ đến Nhóm Bạn, nhớ những cuộc đi chơi mà theo lời bọn nó là mình ép buộc. Hai hôm cuối cùng lượn lờ ở Hồ Tây, mình ngơ ngấn trước vẻ đẹp của chiều đông Hà Nội. Cái lạnh vắng của mặt hồ rộng mênh mong xen lẫn sự ấm áp vô tư của tình cảm bạn bè cùng những câu chuyện tâm linh thủ thỉ. Cuộc sống đẹp như thế đấy, cho dù ở đâu.....
No comments:
Post a Comment