Sunday, 7 February 2010

Người nắm tay tôi chặt nhất


Mình muốn về nhà với mẹ và gia đình ngay bây giờ. Đã gần một tuần nay, mình sống trong trạng thái lo âu, thấp thỏm. Hằng ngày mình tự nhủ với bản thân: rồi cơn sóng gió sẽ qua, cả nhà vẫn sẽ được quây quần đón Tết muộn. Cũng có lúc mình chợt buông xuôi rồi lại tự mắng vào lương tâm: Không bao giờ được thôi hi vọng, dù là mong manh. Nói chuyện với mẹ những ngày này mới thấy mẹ nghị lực biết nhường nào. Cả bà nữa.

Những điều mà gia đình hay nói dạo này không phải là việc ông ốm ra sao mà là những kỉ niệm vui vẻ hồi mình về nhà. Mỗi khi xuống thăm ông bà, mình thường chăm chú nghe ông kể chuyện thời còn trong quân đội. Dù ông kể đi kể lại một chuyện đến hàng trăm lần đi nữa, mình vẫn nghe và hỏi ông thêm. Tuổi cao dẫn đến việc trí nhớ không còn được minh mẫn, nhưng những gì ông muốn nhớ thì không bao giờ phai. Đấy là chuyện ông được hai người đồng đội sơ cứu khi trên đường gặp tai nạn. Ông vẫn hối hận vì chưa kịp hỏi tên hai người đồng chí ấy, giờ không biết họ lưu lạc phương nào, còn hay mất. Ông ngoại là nhà văn Quân Đội, quân hàm Đại Tá nhưng hưởng chế độ Tướng. Ngày xưa ông thông thạo tiếng Pháp và biết tiếng Anh. Ông học rộng, hiểu nhiều nhưng khá kiệm lời và khiêm tốn. Lúc bé mình hay trầm trồ vì ông có những người bạn nổi tiếng, hay kí sách tặng: Nhà văn Hữu Mai, nhà văn Hồ Phương...sau này ông còn kể nhiều chuyện trong quân đội mà càng nghe càng thấy hấp dẫn, trong đó có một người ông rất biết ơn, chính là nhà giáo Tạ Quang Bửu. Mẹ luôn kể, ông ngoại là người dịu dàng hiếm thấy với vợ con và đúng nghĩa là trụ cột gia đình. Có món nào ngon ông cũng đưa cả nhà đến ăn, đi công tác về bao giờ ông cũng mua quà, ông khuyên bảo các con ân cần, giải thích có lí có tình chứ không bao giờ ép buộc. Tất cả mọi người đều kính trọng yêu thương ông hết mực. Còn đối với mình, ông ngoại luôn luôn là thần tượng.

Mẹ nói: như thế mới là cuộc sống con ạ! Không phải cái gì muốn cũng có được, không phải cứ mong người thân yêu ở bên mình thì họ sẽ không ra đi. Nói vậy nhưng tất cả nhà ai cũng hi vọng, hi vọng nhiều là đằng khác...Dù sao thì những tháng ngày ông sống bên vợ con, mình tin ông đã rất hạnh phúc. Mẹ và các cậu là những đứa con hiếu thảo và chân thành. Còn bà ngoại của mình đáng yêu lắm! Bà luôn nhìn đời, nhìn người bằng ánh mắt bao dung, không mảy may nghĩ xấu về ai một giây một phút.

Ông là người có cái nắm tay chặt nhất tôi từng thấy trong đời. Ông tôi là một người lính, một nhà văn, một người cha người ông tuyệt vời.

1 comment: