In the city we're all in love with
Monday, 20 December 2010
Thursday, 28 October 2010
October Updates





It has been one week and four days since the National Championships. I should have written something here just to quickly update the blog. So here it is.
My partner and I finished the comps with decent results, which are somehow better that what I had expected. We got a bronze medal in Paso Doble (each dance is counted an individual competition) and overall ranked 5th in Grade A. I had to admit my confidence before the champs went down to a very low level. For a week I seriously suffered from sleep deprivation and the pressure of having the routines (plus the dresses) done. Nobody really knew that during the practice session one day before the comp, I was intimidated by, weirdly enough, almost every couple I saw. That night, I stayed up until 5 A.M to put rhinestones on my three dresses. Unfortunately, at about 3 A.M, the most disastrous thing happened: I completely ruined my most favourite black dress when trying to fix it up. It was terrible going to bed not knowing what I was going to wear the next day. I got up two hours later, asked my Mom to help me out with decorating the dresses at the very last minute (she is amazing at sewing/knitting and stuff) and went back to sleep after finding myself nose-bleeding. All those events sound horrible but in fact, I love dancing and competitions because of those tiring sleepless nights and all that jazz. Believe me once you stop competing because you think you're wasting your time on some stupid dance acts, you'll be missing it so badly.
We did well in the comp - the adrenaline kept us going even though for more than once my mind was blank and my muscles were tired. At the end of the day we felt truly happy and proud of ourselves.
I finally had a good sleep that night.
Monday, 4 October 2010
Panic!!!!

13 days to National Champs.
I'm panicking right now.
Once I thought it would be OK to pratise five dances in one month , once I thought I'd have plenty of time for my dresses.
But the clock is ticking and I'm far behind schedule.
One more routine still undone. The rest is waiting to be polished.
I'm picking up my gowns tomorrow and hopefully things are gonna turn out better.
Monday, 27 September 2010
September Updates

I'm writing this note just to say that I'm so satisfied with everything right now and that the two months I've spent at home have been amazing (though there were lots of ups downs).
I'm still sick but today might be a good day as my granddad is finally coming home after a week at hospital. It's has been eight months since things totally changed for my family. Challenges kept coming one after another, mentally and physically. I would never forget the nights when I was so sure that Mom and my uncles were sleepless back home. Unable to do anything, I watched "La Maison en Petits Cubes" and cried. Looking back at that time, I think I'll never question the power of love and a strong family bond. Whatever may happen in the future, at least he's still with us now and we're happy.
Friends. There're not enough words to describe how thankful I am to have friends like you. Friends who I haven't seen or won't be seeing in a long time. Friends who stay with me through both hardness and joyful moments. Friends who inspire me so much without them being aware of it. Friends who tell me their utmost private stories, I'm really honoured. Friends who encourage and believe in what I can do.
Talking about Hanoi, I'm pretty much the lamest person you can find. It's cool to have friends that are obsessed with this city the same way I am :)). I simply love those afternoons driving around the Old Quarter. We get foods and drinks on the street, spend little money on little boutiques along the way, go to galleries and museums and head towards West Lake just to have some fresh air and observe how people enjoy their time after work. Whenever I forget my helmet, Sơn tells me this: there's one rule in the Old Quarter, that is people DON'T wear helmets! We laugh but always ends up getting one somewhere. Once we popped into the Water Puppet Theatre and was quite impressed by how the show has changed to become really funny and original, then I suddenly realised that there are so much more you can get from this chaotic city, and that you can fall in love with it all over again because of all the littlest things somehow you accidentally ignore to see.
My plan: For people who are wondering what I'm doing at the moment, the answer is: enjoying life. I'm not an always-lucky-and-happy girl but the key to happiness is thinking positively and it works for me. In a short term, I'm gonna do what I enjoy doing the most, which is dancing. Competitions and results might not make sense all the time, but DANCING ITSELF DOES.
Monday, 20 September 2010
At least I'm here
Another challenge, this is so emotionally hard, but mostly for my Mom and my family. Hope that we can get through this together.
Monday, 23 August 2010
It's been such a long time since I last lay on my bed reading a good book like this. After all the hustle and bustle of summer, it's time to slow things down and enjoy a competition-free period. I'm starting to love this transitioning season for how it reminds me of high school life. Once again this nostalgic feeling comes everytime I think how quickly time passes by and how differently my beloved friends live their lives.
Lately, I've been having stirring emotions over several people and events. The was an element of fear and disbelief, strong enough that I was scared of following the path I chose. Sometimes I wish I could just go back to that time, when we had simple dreams and a genuine feeling of belongingness.
Thursday, 13 May 2010

ôm qua cả nhà quyết định bày đặt nấu nướng, mình gọi là nghỉ giữa hiệp để chuẩn bị tinh thần chiến đấu nốt những môn cuối cùng vào tuần sau.
Đời sinh viên, trông thế mà đã hết .
Mới hôm nào bố mẹ còn hỏi nhau, bao giờ con mới vào lớp một. Sáu tuổi - hai mươi mốt tuổi - một quãng đường dài chan chứa không biết bao suy tư của bố mẹ. Con sẽ học cấp 1 trường nào, có được ăn ngủ tại trường không? Cấp 2 con muốn vào lớp chuyên văn, con nói vô tư như thế rồi chờ đợi ngày mẹ mang tin mừng về cho con. Lớp 9, con vấp lần đầu tiên, mẹ không ở bên. Cấp 3, con vấp lần thứ hai, nhìn bạn bè vào ngôi trường mơ ước để thấy trong lòng có chút gì hẫng hụt. Đại học, con làm quen với cuộc sống từ đầu. Hàng ngày cuộc sống đối với con không chỉ còn là ăn học. Nói cách khác, việc học nhiều khi bị con cho làm thứ yếu. Việc quan trọng nhất đối với con là sống, là lo cho từng bữa cơm hàng ngày, ngồi buồn bã nhớ gia đình, bè bạn. Khi vững vàng rồi con quay ra khám phá, lục lọi, tìm tòi, và từng cánh cửa cuộc đời cứ thế con mở ra với biết bao nhiêu va vấp. Con cuốn mình theo những sở thích, hoài bão, ước mơ, công việc...Những đêm nằm trên giường đeo headphone nghe nhạc, con suy nghĩ về gia đình và những mất mát con trải qua, con thương bố mẹ nhiều hơn, con muốn bay ngay về nhà, để cuộc sống con được bắt đầu yên bình trở lại như con chưa hề bước chân đi.
Những ngày này con đã quá quen với sự vui chơi nhàn rỗi. Một ngày của con bắt đầu khi con tỉnh dậy vào buổi chiều, nắng chiếu chan hòa vào giường ngủ. Con skype với mẹ khi mắt còn nhắm dở, chờ đợi mẹ hỏi sao suốt ngày thấy con nằm trên giường. Thời gian rỗi con nghe nhạc, tập đàn, xem phim, hát cả buổi tối, nhẩy múa, đi chợ, bày đặt nấu nướng, khi nào cả nhà rảnh rang bọn con lại ngồi cuộn trong chăn xem phim ma, hai đứa ngồi giữa sợ ma nhất hét rú rít, làm hai đứa còn lại chẳng sợ gì cũng giật mình theo. Những lúc dư dả mấy đứa kéo nhau đi mua sắm. Ngày xưa ở nhà con không bao giờ xin tiền mẹ, nhưng được mẹ cho thì sung sướng lắm. Bây giờ đi giữa bạt ngàn hàng hóa, những thứ trước khi không phải khi nào cũng mua được, lúc nào con cũng nghĩ sẽ mua cái này cái kia về cho mẹ. Giá như con có thể mang mấy va li về làm quà....
Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, con đã hỏi mẹ một câu: Mẹ có biết con muốn làm gì nhất không? Mẹ trả lời con, mẹ đã nói đúng. Đó cũng là lần đầu tiên con hiểu ra con thực sự muốn làm gì nhất trong cuộc đời, cũng là lần đầu tiên con dũng cảm nói ra với mẹ.
Mẹ bảo con hãy chơi cho thoải mái nốt những ngày này. Thời gia đã đi thì không bao giờ quay lại.
Chợt, con nhớ những ngày đi học cấp 1, cấp 2, cấp 3 kinh khủng. Con nhớ những ngày con còn bé, và suốt bao nhiêu năm con mặc đồng phục, chạy lên gác, quăng cặp sách vào phòng rồi ra bếp xem mẹ đang nấu món gì. Con nhớ, mẹ ơi!
Con đã đi một quãng đường dài, và với bố mẹ, khoảng thời gian nuôi con ăn học là không thể đông đếm.
Lễ tốt nghiệp này, con tin mẹ sẽ tự hào về con!
Monday, 12 April 2010
I dislike people dissing my taste in music
I spent the whole night last night listening to Beyonce singing live and of course Lady Gaga.
Beyonce is a Goddess.
Yes she is.
Her voice in real life (I mean live shows) is 9999999999.....9999 times better than in the CD.
I'm officially addicted to Urban Outfitters clothes. Every time wandering around Arndale I need to grab something at that shop, either a shirt, a skirt or a cardigan. Their earrings are super amazing too, definitely my style.
Beyonce is a Goddess.
Yes she is.
Her voice in real life (I mean live shows) is 9999999999.....9999 times better than in the CD.
I'm officially addicted to Urban Outfitters clothes. Every time wandering around Arndale I need to grab something at that shop, either a shirt, a skirt or a cardigan. Their earrings are super amazing too, definitely my style.
Wednesday, 31 March 2010
Random Rambling (Part 1)
Woke up at 4 A.M and really bored right now.
So I've just decided to jot down some random facts about me. Sone are not really facts, just things that have ran to my mind at this very moment.
1. My daily schedule here in the UK is unbelievable for a girl - in a bad way. Sometimes I go to bed at 7 A.M, sometimes I stay awake all night doing nothing and sometimes I allow myself to sleep for a whole day.
2. I am obsessed with Black. Half of my clothes are black. My laptop is black. My bags are black. My mobile phone is black. I've never dyed my hair because I love its natural colour, which is black. I love black pumps, black bracelets, black pianos, black pens, black kitchen utensils...
3. On the other hand, I am a great fan of colours. Life would be so dull with black only. My favourite colours are red, white, champagne, chestnut, fuchsia, crimpson glory, cream, beige, salmon, tan, orange, teal, olive green, gold, pear, dusty rose...
4. I am an earring collector. Huge love!
5. I work very hard on academic stuff only when I am inspired by others.
6. I raise three chihuahuas with my Mom. Feel like I am their real sister.
7. Musicals make me cry easily. Performing art is an escape and a muse. I have watched The 10th anniversary of Les Miserables on Youtube more than 10 times.
8. I love singing. I am frustrated I can't reach high notes. Otherwise my voice is pretty nice.
9. I first learned to play the piano when I was 9. Continued for the the next 9 years. Took a break for nearly 3 years. And now I've started again, all by myself.
10. I enjoy all types of music - but never pretend to like what I don't understand.
11. I enjoy listening to people talking about politics.
12. My role model is Audrey Hepburn - a classic beauty, a beautiful soul, a generous woman, a great sense of humour, an iconic style.
13. Another role model of mine is Beyonce, I admire her talent and her down-to-earth personality.
14. I love British accent.
15. I enjoy wearing the Vietnamese traditional dress, indeed.
16. My friends are super cool and talented.
17. I wish I could hug and kiss my Mom right now.
18. I bite my nails. Trying to stop this ugly habit but oh well..
19. I currently paint my nails with pearly pink nail polish.
20. I am an EATER. I eat a lot compared with my girl friends, even boy friends. I enjoy eating with my Mom the most, cos she has a passion for culinary art.
21. If I'm not studying Hospitality/Tourism right now, I'd love to pursue a career in Fashion, Performing Art or, surprisingly, Geography.
22. I was best at Geography during school years and still love it now.
23. My mom is a sensational cook.
24. I am very close with my grand parents.
25. I frequently have quarrels with my Dad but that's ok!
26. I want to buy a sewing machine and make clothes for myself.
27. I enjoy all aspects of Dancing, which include music, improvisation, shouting at each other during practice sessions, having your coach shouting at you, working as a team, preparing for competitions, having your clothes made and changing them by yourself, putting the make-up on, laughing and crying, feeling pain, feeling victory, feeling like a loser, turning into a new person on stage, dancing while nobody is watching, teaching others how to dance..Yeh, probably everything
27 is a good number I guess, I'll be rambling about myself next time. These statements were written down so sponteneously that now I hardly remember what I was talking about :)). So good night and have a lovely day ahead. Love.
"Socrates learned to dance when he was seventy because he felt that an essential part of himself had been neglected"

(Sorry I got this picture a long time ago and don't remeber the source)
Pictures of beautiful dancers like this always turn me on
Several people have asked me questions like "You do ballet?" or "You look like a ballet dancer when you dance" even though I have no ballet background whatsoever. Everytime I was like: Yayyyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!!, simply because I've loved to be able to dance on pointe all my life.
Lots of my dancer idols went through serious ballet training, starting as soon as they could literally walk. Some of my coaches also have ballet background and have danced for ages. I don't. My partner and my ex partners don't. Dancing was like something magical but only known to us when we were no longer kids with flexible muscles.
Jealous? Yes! But how early you start dancing doesn't really matter, it's how much you dedicate your time to it that counts. I love all styles of dance and can never get enough of them. Hope that's enough.
Friday, 19 February 2010
You've got me wrapped around your little finger - My song
Tuesday, 16 February 2010
Films are irresistable

Finished watching some lovely movies: Breakfast at Tiffany's, An Education, The Blind Side, Up in the Air, Coco before Chanel and The Vertical Ray of the Sun. Three of them are nominated for Best Picture this year.
I personally like "An Education" much indeed because in one way or another, I find myself in there. The film sets in London in the 1960s, which makes it perfect for me (music, fashion and all that jazz). The Blind Side made me weep like a child missing her own Mom - such an amazing real story and Sandra Bullock was stunning as a mother. I won't mind if she takes home an Oscar for best leading actress this year (well honestly I will be so sad for Meryl if that really happens).
It's funny how I realised "The scent of Green Papaya" was also an Oscar nominee in 1994, along with all the marvellous hits like Pulp Fiction or Forrest Gump. Of course it was in the "Best Foreign Language Film" category but that still counts, doesn't it :D . So I tried to search for it everywhere on the Internet but all the download links were dead. Then I happened to watch another film directed by Trần Anh Hùng - The Vertical Ray of Sun. Thank God somebody uploaded the whole film on YouTube! This is the last work of Trần Anh Hùng's "Vietnam Trilogy", all starred his wife - Trần Nữ Yên Khê. I watched this film ages ago, maybe when I was still in Primary school or early Secondary school. Have to say the feeling is completely different now. I love this kind of film, in which I don't have to expect an interesting plot, it's rather about mood and emotions. Three women characters are all exceptionally gorgeous. Very restrained acting and little dialogue. Everything just flows and overflows. This is definitely one of the most beautiful films I have ever seen. For somebody else, "The vertical ray of the sun" romanticises Hanoi a little bit too much. But for me, all those dreamy artful images are so dear to the heart. Hanoi is really THAT irresistable.
And yes, I need moments when I can dream fashion and worship women's beauty. An Audrey Hepburn film is always the best treat. But the dangerous thing is, watching "Breakfast at Tiffany's" only makes me desire a piece of Tiffany even more. I promise this, as soon as I can afford to buy expensive jewelry for myself, I'll buy Mom Tiffany because she loves it. She deserves the best!
(Save "the Good, the Bad & the Ugly for someday when I really have time! Can't wait to get my dissertation done done done)
Sunday, 7 February 2010
Người nắm tay tôi chặt nhất
Mình muốn về nhà với mẹ và gia đình ngay bây giờ. Đã gần một tuần nay, mình sống trong trạng thái lo âu, thấp thỏm. Hằng ngày mình tự nhủ với bản thân: rồi cơn sóng gió sẽ qua, cả nhà vẫn sẽ được quây quần đón Tết muộn. Cũng có lúc mình chợt buông xuôi rồi lại tự mắng vào lương tâm: Không bao giờ được thôi hi vọng, dù là mong manh. Nói chuyện với mẹ những ngày này mới thấy mẹ nghị lực biết nhường nào. Cả bà nữa.
Những điều mà gia đình hay nói dạo này không phải là việc ông ốm ra sao mà là những kỉ niệm vui vẻ hồi mình về nhà. Mỗi khi xuống thăm ông bà, mình thường chăm chú nghe ông kể chuyện thời còn trong quân đội. Dù ông kể đi kể lại một chuyện đến hàng trăm lần đi nữa, mình vẫn nghe và hỏi ông thêm. Tuổi cao dẫn đến việc trí nhớ không còn được minh mẫn, nhưng những gì ông muốn nhớ thì không bao giờ phai. Đấy là chuyện ông được hai người đồng đội sơ cứu khi trên đường gặp tai nạn. Ông vẫn hối hận vì chưa kịp hỏi tên hai người đồng chí ấy, giờ không biết họ lưu lạc phương nào, còn hay mất. Ông ngoại là nhà văn Quân Đội, quân hàm Đại Tá nhưng hưởng chế độ Tướng. Ngày xưa ông thông thạo tiếng Pháp và biết tiếng Anh. Ông học rộng, hiểu nhiều nhưng khá kiệm lời và khiêm tốn. Lúc bé mình hay trầm trồ vì ông có những người bạn nổi tiếng, hay kí sách tặng: Nhà văn Hữu Mai, nhà văn Hồ Phương...sau này ông còn kể nhiều chuyện trong quân đội mà càng nghe càng thấy hấp dẫn, trong đó có một người ông rất biết ơn, chính là nhà giáo Tạ Quang Bửu. Mẹ luôn kể, ông ngoại là người dịu dàng hiếm thấy với vợ con và đúng nghĩa là trụ cột gia đình. Có món nào ngon ông cũng đưa cả nhà đến ăn, đi công tác về bao giờ ông cũng mua quà, ông khuyên bảo các con ân cần, giải thích có lí có tình chứ không bao giờ ép buộc. Tất cả mọi người đều kính trọng yêu thương ông hết mực. Còn đối với mình, ông ngoại luôn luôn là thần tượng.
Mẹ nói: như thế mới là cuộc sống con ạ! Không phải cái gì muốn cũng có được, không phải cứ mong người thân yêu ở bên mình thì họ sẽ không ra đi. Nói vậy nhưng tất cả nhà ai cũng hi vọng, hi vọng nhiều là đằng khác...Dù sao thì những tháng ngày ông sống bên vợ con, mình tin ông đã rất hạnh phúc. Mẹ và các cậu là những đứa con hiếu thảo và chân thành. Còn bà ngoại của mình đáng yêu lắm! Bà luôn nhìn đời, nhìn người bằng ánh mắt bao dung, không mảy may nghĩ xấu về ai một giây một phút.
Ông là người có cái nắm tay chặt nhất tôi từng thấy trong đời. Ông tôi là một người lính, một nhà văn, một người cha người ông tuyệt vời.
Wednesday, 3 February 2010
Hang in there til October - For a Friend
Tomorrow none of us can make it to the airport to see him off. And he always says he doesn't need us to do so. He considers the process of hugging, waving and crying as an unnecessary burden ( I doubt it). Whatever, as long as we're close friends, I sincerely wish I could say sweet goodbyes and see him disappear through those doors.
Baby I don't know if you're gonna struggle with your emotions like I did or just feel excited to start a new chapter of your life. Will five of us still write madly hilarious notes on our very private Facebook or will everybody be too busy solving their intricate problems? No matter how things might turn out, I'll be there for you even if you say you don't need me to. But I'm not gonna worry too much because according to your "philosophy". you own the power that makes people love you, and on top of that, getting 100 new friends is not something difficult right :)).
There are little secrets I haven't told you about. When you were waiting for the medical papers, I was dead worried and therefore texted your Mom to ask if she knew anything. Then we talked, I mean, we exchanged messages about your health, things like friendships and relationships, how we all care for you dearly. You know how sweet your Mom was? She told me to bring a big coat the next day we went out since it would be so freezing.
I'm pretty sure you know how much you are loved. Because deep inside, under all the oddest layers of clothes, you are such an adorable person. Because apart from the annoyance we constantly give one another, we are all your friends. Because once I forgave you for making me shed too many tears, I am your friend, as simple as that.
Ok so it's time to be clichéd: Good luck with your studying and everything. Eat a lot like I do! Do some exercising and let your frailty strengthen you all the way through. Be strong sweetheart!
(In case people don't know, my friend here is the luckiest boy in the world, which means his Dad is literally taking him to Australia tomorrow. He flies a Boeing 777 - I mean really!)
Thursday, 28 January 2010
Early in the morning, turn off the light and listen to lounge music

Không muốn học
...............................
I'm way into the nonsense artistic things I've found. Got sunk. Cannot go back to reality.
They taste buttery and look prepossessing I fall in love.
Mom said "don't act like an artist" and she also said "so you're saying you want to do arts then?". Those conversations were too intense to handle. But she knew I wanted to, and she still lets me do things I love until now.
I was supposed to take another path. I was just too ignorant and confused
Thursday, 21 January 2010
Speechless

For a long I haven't listened to such a beautiful piece of music.
She's left me speechless
I cried and I was speechless
Speechless
Speechless
Speechless
....
Lady GaGa is just phenomenal!
"">
Wednesday, 20 January 2010
Tuesday, 19 January 2010
Leaving on a jet plane...
Đã thi xong 1 môn - cuối cùng thì câu trả lời Học chưa - Chưa học cũng đã được giải đáp.
Cứ mỗi khi bước vào khu cách ly, ngồi một mình ở đó, rồi đến lúc đi vào cổng lên máy bay, lòng lại trống rỗng và chuếnh choáng lạ kì. Đây không phải lần đầu tiên, lần thứ hai, nhưng cảm giác xa khỏi vòng tay yêu thương của mẹ và sự quan tâm của các bạn vẫn làm mình thấy bối rối...Mình bước đi bình tĩnh làm mọi việc như một cái máy, tận hưởng sự hay hay của việc đã quen thuộc với mọi quy trình từ khi lên máy bay đến lúc hạ cánh an toàn ở Manchester, lấy đồ bắt Taxi về kí túc xá. Trên máy bay mình cũng ngủ được nhiều hơn những lần trước. Sách vở mang theo để học nhưng kì thực không xem được nhiều lắm, cũng là lần đầu tiên mình thấy mệt mỏi và nhức chân đến thế trong suốt 6 tiếng ở Sing. Lúc ấy mới thấy cần cái giường đôi rộng thênh thang, chăn gối thơm mềm dễ chịu. Một lần nữa đi xa - sự thân quen này, có lẽ sẽ còn lâu mới có lại được - dù sao đây cũng là học kì cuối của cuộc sống sinh viên.
Sáng sớm 17.1, trời không còn tuyết và không rét như mình tưởng.
Năm nay lọ nước hàng không bị vỡ nữa. Giò chả mang sang ngon lành. Mình lại tìm cách học chơi với chính mình khi thời gian bây giờ trở thành thứ dồi dào nhất trên đời. Mình ước được ôm ba em, cuộn tròn trong chăn và ngủ tránh rét. Bie của mình có một mùi thơm không lẫn đi đâu được, ấm, và mềm. Bông sẽ nhẩy vọt qua hàng rào gỗ thấp lè tè và đi theo mình vào tận phòng còn Kie thì rít lên kêu gọi sự chú ý đến khản cả cổ....
Nhớ đến Nhóm Bạn, nhớ những cuộc đi chơi mà theo lời bọn nó là mình ép buộc. Hai hôm cuối cùng lượn lờ ở Hồ Tây, mình ngơ ngấn trước vẻ đẹp của chiều đông Hà Nội. Cái lạnh vắng của mặt hồ rộng mênh mong xen lẫn sự ấm áp vô tư của tình cảm bạn bè cùng những câu chuyện tâm linh thủ thỉ. Cuộc sống đẹp như thế đấy, cho dù ở đâu.....
Nhật kí tháng Một - The Greatest Moment of January
And My Mother's Daughter Just Turned 21!
4.1.2010
"Tháng 1 năm 1989, trước ngày trời trở gió mùa Đông Bắc, mẹ tôi, sau khi làm tất cả việc nhà, đi bộ ra nhà Hộ Sinh A lúc gần nửa đêm, rồi một mình trở dạ và sinh tôi vào rạng sáng ngày mùng 4. Hồi đấy bố tôi còn đi học ở nước ngoài. Sáng sớm hôm sau mẹ nhận tôi - bên ngoài quấn miếng tã rách còn chăn phải đưa trả bênh viện. Trời rất rét, mẹ cởi ngay áo ngoài khoác cho tôi. Ngày bé tôi ít tóc, đầu gần như trọc lốc nên khi được bế ra Bách Hóa Tổng Hợp chơi thì ai cũng khen là thằng bé này nhìn xinh giống con gái.
Suốt những năm sau đó, ngoài giờ làm chính ở cơ quan, mẹ tôi nhận việc làm thêm, và không nề hà bất kì việc chân tay nào. Mẹ đi xe đạp và nhà cửa khi ấy còn sơ sài nhưng mẹ vẫn chăm cho tôi ăn uống đầy đủ, ngon lành và mặc rất "diện". Càng lớn tính cách tôi càng "giống" mẹ, mẹ tôi là người mạnh mẽ, còn tôi ngang ngạnh, hay cãi. Tôi sợ nhất những lúc mẹ nói "con ngồi xuống mẹ muốn nói chuyện với con", cũng có lúc mẹ tôi nổi nóng - tôi bị đánh. Nhưng thực ra chẳng bao giờ đau cả, tôi chỉ buồn và hai mẹ con sẽ không nói chuyện với nhau mấy ngày.
Năm tôi đi học, mẹ không yên tâm để tôi sang một mình nên xin nghỉ làm đưa tôi đi. Khi mấy đứa tíu tít dắt nhau ra trường nhập học, mẹ tôi một mình ở kí túc xá, kéo vali ra Tesco mua đồ làm bếp và đồ gia dụng nhiều đủ để tôi dùng cả ba năm, rồi mẹ lại nấu cơm chờ bọn tôi về ăn. Buổi tối mẹ tự đi xe buýt về khách sạn. Lúc ấy mẹ cũng bắt đầu bị đau khớp, còn tôi đang ham vui và lơ ngơ chẳng biết gì. Khi lên máy bay quay trở về, mẹ tôi mới bắt đầu khóc vì nhớ con. Tất cả những lần sau đó tôi cũng đều bay một mình tuy bị bệnh sợ đi máy bay nặng. Ngồi trên máy bay những lúc toát mồ hôi vì căng thẳng, tôi lập tức nghĩ đến mẹ để lòng được nhẹ nhàng và bình yên.
Khi hai mẹ con xa nhau, ngày nào mẹ cũng nhắn cho tôi một tin trước khi mẹ đi ngủ để nói mẹ yêu tôi nhất trên đời hay dặn dò tôi ăn uống cẩn thận, nhớ mặc áo ấm. Đối với người khác tôi bình thường còn đối với mẹ tôi là con gái rượu, niềm tự hào, là chỗ dựa tinh thần và là người tiếp thêm nghị lực để mẹ tiêp tục phấn đấu. Đối với người khác mẹ tôi có thể là người khách quen hay đến mua hàng, nói chuyện vui vẻ xởi lởi. Còn đối với tôi mẹ là hạnh phúc, là người ấm áp nhất mà ngày nào tôi cũng ôm và thơm má, người vì tôi mà hi sinh quá nhiều, người làm việc thật giỏi và nấu ăn cực ngon, người gần gũi tôi nhất, người cho tôi có điều kiện ăn học, người dạy tôi sống hiếu thảo, tử tế.
Mẹ tôi để kiểu tóc không lẫn đi đâu được. Các bạn tôi gọi mẹ là Bác Ninh Xù.
Tôi chịu không thể nào dùng vài dòng chữ để kể về mẹ tôi. Tôi cũng nghĩ rằng trong cuộc đời không ai ca ngợi mẹ mình chỉ một lần. Bây giờ tôi sẽ dừng không viết nữa và sang nằm ôm mẹ xem TV để chờ đến đúng mười hai rưỡi đêm.
Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
Và mẹ em chỉ có một trên đời!
Hai mẹ con tôi yêu nhau nhất trên đời!"
4.1.2010
"Tháng 1 năm 1989, trước ngày trời trở gió mùa Đông Bắc, mẹ tôi, sau khi làm tất cả việc nhà, đi bộ ra nhà Hộ Sinh A lúc gần nửa đêm, rồi một mình trở dạ và sinh tôi vào rạng sáng ngày mùng 4. Hồi đấy bố tôi còn đi học ở nước ngoài. Sáng sớm hôm sau mẹ nhận tôi - bên ngoài quấn miếng tã rách còn chăn phải đưa trả bênh viện. Trời rất rét, mẹ cởi ngay áo ngoài khoác cho tôi. Ngày bé tôi ít tóc, đầu gần như trọc lốc nên khi được bế ra Bách Hóa Tổng Hợp chơi thì ai cũng khen là thằng bé này nhìn xinh giống con gái.
Suốt những năm sau đó, ngoài giờ làm chính ở cơ quan, mẹ tôi nhận việc làm thêm, và không nề hà bất kì việc chân tay nào. Mẹ đi xe đạp và nhà cửa khi ấy còn sơ sài nhưng mẹ vẫn chăm cho tôi ăn uống đầy đủ, ngon lành và mặc rất "diện". Càng lớn tính cách tôi càng "giống" mẹ, mẹ tôi là người mạnh mẽ, còn tôi ngang ngạnh, hay cãi. Tôi sợ nhất những lúc mẹ nói "con ngồi xuống mẹ muốn nói chuyện với con", cũng có lúc mẹ tôi nổi nóng - tôi bị đánh. Nhưng thực ra chẳng bao giờ đau cả, tôi chỉ buồn và hai mẹ con sẽ không nói chuyện với nhau mấy ngày.
Năm tôi đi học, mẹ không yên tâm để tôi sang một mình nên xin nghỉ làm đưa tôi đi. Khi mấy đứa tíu tít dắt nhau ra trường nhập học, mẹ tôi một mình ở kí túc xá, kéo vali ra Tesco mua đồ làm bếp và đồ gia dụng nhiều đủ để tôi dùng cả ba năm, rồi mẹ lại nấu cơm chờ bọn tôi về ăn. Buổi tối mẹ tự đi xe buýt về khách sạn. Lúc ấy mẹ cũng bắt đầu bị đau khớp, còn tôi đang ham vui và lơ ngơ chẳng biết gì. Khi lên máy bay quay trở về, mẹ tôi mới bắt đầu khóc vì nhớ con. Tất cả những lần sau đó tôi cũng đều bay một mình tuy bị bệnh sợ đi máy bay nặng. Ngồi trên máy bay những lúc toát mồ hôi vì căng thẳng, tôi lập tức nghĩ đến mẹ để lòng được nhẹ nhàng và bình yên.
Khi hai mẹ con xa nhau, ngày nào mẹ cũng nhắn cho tôi một tin trước khi mẹ đi ngủ để nói mẹ yêu tôi nhất trên đời hay dặn dò tôi ăn uống cẩn thận, nhớ mặc áo ấm. Đối với người khác tôi bình thường còn đối với mẹ tôi là con gái rượu, niềm tự hào, là chỗ dựa tinh thần và là người tiếp thêm nghị lực để mẹ tiêp tục phấn đấu. Đối với người khác mẹ tôi có thể là người khách quen hay đến mua hàng, nói chuyện vui vẻ xởi lởi. Còn đối với tôi mẹ là hạnh phúc, là người ấm áp nhất mà ngày nào tôi cũng ôm và thơm má, người vì tôi mà hi sinh quá nhiều, người làm việc thật giỏi và nấu ăn cực ngon, người gần gũi tôi nhất, người cho tôi có điều kiện ăn học, người dạy tôi sống hiếu thảo, tử tế.
Mẹ tôi để kiểu tóc không lẫn đi đâu được. Các bạn tôi gọi mẹ là Bác Ninh Xù.
Tôi chịu không thể nào dùng vài dòng chữ để kể về mẹ tôi. Tôi cũng nghĩ rằng trong cuộc đời không ai ca ngợi mẹ mình chỉ một lần. Bây giờ tôi sẽ dừng không viết nữa và sang nằm ôm mẹ xem TV để chờ đến đúng mười hai rưỡi đêm.
Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
Và mẹ em chỉ có một trên đời!
Hai mẹ con tôi yêu nhau nhất trên đời!"
Subscribe to:
Posts (Atom)